Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

[Love Story] Nấm Lùn và Hươu Cao Cẳng {chap 1}

PHẦN MỞ ĐẦU
Không phải ai sinh ra trên cõi đời này cũng được quyền quyết định được số phận của  mình. Và nó cũng không là ngoại lệ. Mà cho dù nó có thể thay đổi đi chăng nữa thì có lẽ nó cũng không thích đâu, cuộc sống hiện tại cũng đủ làm nó hạnh phúc rồi - được sống bên cạnh những người nó yêu thương....

[CHƯƠNG I] NGÀY XUI XẺO


"Hôm nay mình ăn trúng gì không biết
  Xui xẻo cực độ...
  Ngày nào cũng như vậy chắc mình chết mất."

Mới 5h30 đồng hồ của nó đã reo inh ỏi. Nếu như mọi ngày thì nó đã tắt đông hồ và ngủ tiếp. Nhưng không, hôm nay nó vội bật dậy với một tinh thần thoải mái. Nó vật lộn với  đống chăn màn rồi sau đó vệ sinh cá nhân, trau chuốt tóc tai, thay bộ đồng phục mới

PROFILE
  
-Tên: Nguyễn Ngọc Huyền Linh
-Ngoại hình: chiều cao hơi "khiêm tốn", gương mặt dễ thương
-Tính cách: ngoan ngoãn, hiền lành nhưng khi nổi điên thì khỏi cần phải nói, đôi khi cũng hay lanh chanh
-Gia cảnh: mẹ nó là một doanh nhân có tiếng, ba nó thì sở hữu một công ty lớn tại Mỹ

Nó vội chạy xuống bếp, nó biết chắc rằng mẹ nó đang chế biến bữa sáng cho hai chị em nhà nó. Thấy nó, mẹ nó cũng hơi bất ngờ
 
-Hôm nay con dậy sớm vậy à? - Mẹ nó ngạc nhiên hỏi
-Vâng ạ, hôm nay là ngày khai giảng mà mẹ, mẹ cũng đâu muốn con bị trễ phải không? - Nó ngoan ngoãn đáp
-Thôi, con ăn sáng đi.
-Vâng thưa mẹ

Ăn sáng xong, nó vội lấy balo bỏ vài quyển vở và hộp bút đề phòng cô dặn dò thì ghi vào vì nó hay đãng trí lắm.
 
Nó lễ phép chào mẹ đi, cảm giác bây giờ của nó rất khó tả. Nó liên tưởng đến bài TÔI ĐI HỌC của Thanh Tịnh mà nó đã được học ở THCS. Nó cười một mình. Đi ngang qua trường tiểu học, thấy mấy đứa nhóc lớp 1 khóc nó nhớ lại cảnh mẹ nó dắt nó đi học, nó khóc bù lu bù loa không chịu vào lớp. Mẹ nó phải dùng biện pháp mạnh là nhờ mấy  đứa con trai lêu lêu nó. Hồi nhỏ vậy nhưng nó ghét ai trêu chọc nó lắm. Nó vội lau nước mắt, ôm mẹ một cái rồi bước vào lớp...

Đang mải mê suy nghĩ thì bỗng
-Ui da, đau quá - Nó hét toáng lên
-Bộ cô tưởng tôi không đau à? - Giọng ai đó hét lên

 Nó giật mình, lồm cồm bò dậy, thì ra tại cái chân của hắn nó mới bị ngã
-Này tại chân anh tôi mới bị ngã nhé.
-Tại cô không nhìn đường nên tôi mới thành ra như vầy nè
-Anh kia đừng bóp méo sự thật nhé
-Sự thật đã được phơi bày, mời thủ phạm cho chúng tôi điều tra. Hắn nói một cách  đầy chế giễu

Nhưng khi nhận ra rằng mình sắp trễ nó lại quáng quàng nhặt cái cặp ngay gần chân hắn rồi bỏ chạy. Trong 36 kế chạy là thượng sách mà. Mặc dầu nó cũng đúng, tên kia cũng đúng nhưng nó phải lo cho cái ngày trọng đại trước đã.

Phù! Cuối cùng nó cũng tới trường. Cái ngày khai giảng nhộn nhịp quá. Nó vội bước vào lớp cất "hành lí" rồi tám chuyện với mấy con bạn thân (học chung trường với nó  từ lúc mẫu giáo).
 
PROFILE
 
-Tên: Phan Nguyễn Thùy Chi
-Ngoại hình: cao khoảng 1m68, nước da trắng, có răng khểnh rất duyên
-Tính cách: tốt bụng, hơi yểu điệu
-Gia cảnh: ba má Chi mất sớm, nó được ông bà Phan nhận nuôi. Vì không có con gái nên họ rất thương Thùy Chi

PROFILE

-Tên: Lê Dương Quỳnh Thư
-Ngoại hình: cao ngang bằng Thùy Chi, da cũng trắng, nói chung bo đì chuẩn không cần chỉnh
-Tính cách: đai đen karate nên không bao giờ bỏ qua việc lùm xùm bất bình, tốt bụng, thân thiện

Khi cô giáo bước vào lớp, cô nhắc chúng nó đi ra xếp hàng. Chỉ tại cái tội bà tám mà ba đứa tụi nó ra trễ :[[
 
Vội chạy ra sân, nó đi tìm chỗ ngồi. Chắc tại thấy nó nấm nhất lớp nên cô cho nó yên vị
sau lớp trưởng. Ừ thì nó phải đành chấp nhận số phận thôi, ý cô là ý trời mà, nó không dám cãi. Khi chào cờ, nó phải đứng lên, mà cái thằng lớp trưởng cao thật, cao hơn nó tới một cái đầu chứ không ít. Nó lớ ngớ, không biết làm gì hết. Lùn cũng khổ thật.

Sau khi kết thúc lễ chào cờ, nó cũng được an tọa. Nó vô tình chạm khuỷu tay vào lưng lớp trưởng. Hắn quay lại, giơ tay định đánh nó một cái thì

-Là cô hả?
-Hả gì mà hả? Sao anh lại ở đây?
-Cô hỏi vô duyên quá nhở, tôi là lớp trưởng đấy
-...im re....
Chắc có lẽ biết hắn có nhiều uy quyền quá nên nó không hó hé gì thêm. Hắn chắc chắn sẽ phục thù sau hai lần nó đụng chạm hắn.

PROFILE:
-Tên: Trịnh Hoàng Vũ
-Ngoại hình: hotboy của khối hay chính xác hơn là của trường nó, cao hơn nó một cái đầu
-Tính cách: lạnh lùng, băng giá, nhưng đôi khi cũng tốt
-Gia cảnh: con trai cưng của chủ tập đoàn điện thoại lớn nhất nước

Haizzz. Số mình xui thật, đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Gặp đâu không gặp lại cùng lớp mới đau lòng chứ.

Nó định tâm sự với hai con bạn thân thì ôi thôi, hai đứa nó đang mê mẩn với vẻ đẹp thiên sứ đội lốt ác quỷ của hắn. Nó không tin vào mắt mình nữa, hai con bạn nó đúng thật là.

Lễ khai giảng kết thúc, nó vào lớp. Nó tính kiếm chỗ ngồi rồi nằm luôn cho đỡ mệt. Thôi thì tại nó nấm nên nó chen chúc lên bàn một ngồi. Tự nhiên hắn ở đâu xông lên, yên vị gần chỗ nó. Thế là một đống đứa con gái bu lại bàn của nó, nó không thể nào thoát ra được.

Bỗng hai thằng nào đó tiến lại chỗ nó ngồi, vỗ vai hắn. Nó đoán chắc là bạn thân gì đây mà.

PROFILE:

-Tên: Hoàng Đức Bảo
-Ngoại hình: đẹp trai, cao khoảng 1m80
-Tính cách: dễ gần, vui tính
-Gia cảnh: con của ông bà Hoàng, sở hữu hệ thống siêu thị đồ sộ lớn của nước

PROFILE:

-Tên:Lâm Gia Huy
-Ngoại hình: gương mặt baby, cao khoảng 1m80
-Tính cách: thân thiện, tốt tính
-Gia cảnh: con trai nối dõi của nhà họ Lâm, chủ sở hữu tập đoàn máy tính

Hai đứa bạn tiến tới chỗ nó, cố giải vây cho nó. Nó mừng thầm, hai con bạn nó kéo tay nó ra, khi nó thoát được rồi thì chẳng thấy hai đứa kia đâu. Quay lại thi thấy Chi và Thư đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ba hotboy lớp nó. Thế là nó bị ăn dưa bở rồi.

Ôi may quá! Cô giáo chủ nhiệm vào lớp rồi, mấy đứa con gái tản ra hết. Cô sắp xếp chỗ ngồi cho nó. Bỗng đâu hắn giơ tay ý kiến

-Thưa cô cho em ngồi gần bạn này!!
Nó ngước mắt nhìn xem ai xui xẻo mà ngồi gần hắn, vâng thì ra hắn đang chỉ tay vào gương mặt dễ thương của nó. Ngày bình yên hết rồi

Cô mỉm cười gật đầu đồng ý, hắn vội chạy lên chỗ nó ngồi.
Nó liếc mắt nhìn hắn, miệng lầm bầm
-Này, anh hết chỗ ngồi rồi à
-Nè, đừng có to tiếng với tôi nha, cô còn nợ tôi đó, hai lần cô đụng tôi. Vô tình hay cố ý hả? Chắc cô muốn gây sự chú ý với hotboy như tôi chứ gì?
-Anh mắc bệnh hoang tưởng à? Gì mà vô tình hay cố ý? Gì mà gây sự chú ý?
-Há há, nói trúng tim đen cô rồi chứ gì
.... Cuộc tranh cãi cứ thế mà bắt đầu

Đến khi cô giáo chủ nhiệm lên tiếng thì hai đứa mới thôi đánh võ mồm. Cô bảo lớp chọn LPHT. Mà lớp thì có biết ai là ai đâu. Cô đành lôi bảng điểm thi vô 10 của lớp nó. Cô nhìn nhìn, chỉ chỉ.

-Thủ khoa đã làm lớp trưởng rồi thì á khoa đảm nhận chức vụ lớp phó học tập nhé!
Cô phán một câu ngắn gọn, súc tích nhưng cũng đủ làm nó xanh mặt. Á khoa là nó chứ ai, chỉ thua thủ khoa có 0,5 điểm.

Nó bối rối không biết nói gì hơn. Cô hỏi cả lớp có đồng tình không, ai nấy đều giơ tay kể cả hắn.

Nó tự nhủ rằng nó sẽ làm được. Mặc dù nó nhỏ nhưng nó vẫn có bản lĩnh lắm chứ.

10  năm về trước

Hồi đó, thấy ba mẹ nó nói chuyện, nó lén đứng cạnh cửa, nghe lén

-Em à, số hai vợ chồng mình không có con nối dõi rồi "Ba nó nói"
-Có sao đâu anh, hai đứa con gái cũng được mà, mặc dù không phải con trai nhưng em tin chúng nó làm được. Bản lĩnh của người con gái không nhỏ đâu anh, Huyền Linh nhanh nhẹn, giỏi giang mà, anh yên tâm. Còn con Huyền Trang thì khỏi phải chê nhé. Hai đứa nó có gen di truyền giống chúng ta mà.
-Ừ, anh tin vào tụi nó

Từ câu nói của mẹ, nó thấm mãi đến bây giờ. Nó cố tỏ ra mạnh mẽ để ba mẹ yên lòng, để ba nó yên tâm qua Mỹ làm việc. Ba nó cũng tin ở nó mà. Nó không thể phụ lòng tin của ai cả.

Hiện tại

Cái chức vụ LPHT không có gì khó với nó cả. Từ hồi lóp 1 nó đả đảm nhận từ lớp trưởng đến lớp phó học tập rồi. Chắc bây giờ nó chai luôn rồi. Chẳng vui sướng cũng không có chút gì lo lắng cả.

Ra về, nó rủ hai con bạn thân xuống canteen khám phá.
Thế mà nó cũng không được yên, lại gặp hắn cùng với bạn của hắn. Nó gọi món, mải mê ăn. Hai con bạn của nó thì chăm chút nhìn idol. Hai đứa này mới gặp mà thành fan cuồng luôn rồi. Không riêng gì hai đứa bạn của nó, cả đám con gái của khối cũng lẽo đẽo xuống canteen vì có hắn. Nó cứ tưởng xuống canteen rồi thì nó an toàn chứ.

Không một chút do dự, ba đứa bọn hắn tiến tới phía bọn nó. Không cần phải nói hai con bạn của nó sung sướng đến cỡ nào. Cười cười, nói nói. Xem nó cứ như ngồi nhầm chỗ vậy.

Lại thêm cái bọn con gái kia nữa, ham trai đẹp làm chi mà cứ bám miết bàn tụi nó, làm nó ăn mất ngon.

Cuối cùng thì nó cũng ăn xong. Nó vội lôi hai nhỏ bạn đi về. Bọn hắn cũng đi theo, chẳng biết làm gì nữa.

Tới cổng trường, hai đứa bạn của hắn lôi hai con bạn thân chí cốt của nó đi. Không cần suy nghĩ gì, hai đứa đó đi theo luôn. Còn lại nó với hắn.

-Cô tính sao đây? Hắn trợn mắt hỏi
-Tính gì mà tính?
-Cô bồi thường cho tôi, cô không thấy tôi phải thay bộ đồ khác vì cô sao?
-Tại anh chớ bộ, ngồi mà cũng gạt chân ra
-Tại cô có mắt không nhìn thì có
-Nè, anh quá đáng lắm nha
-Để rồi xem, tôi phải bắt cô bồi thường cho tôi, nếu không...
-Nếu không thì sao?
-Tôi không thích, cô cứ thử đi, cãi lời tôi đi, hậu quả không nhỏ đâu nhé

Hắn nói câu cuối cùng rồi bỏ đi. Nó định nói lại cho bỏ tức mà thôi, lỡ đâu hắn nói thật thì sao.

Nó tung tăng về nhà, không thèm đoái hoài đến hai đứa bạn mê trai của nó nữa. Vừa mới bước vô sân, nó quay lại đóng cổng thì cái nhà lớn, ý lộn cái biệt thự mới đúng chứ, hình như hắn thì phải. Tại nhà nó mới chuyển nhà 1 tuần trước nên cũng không quen biết nhiều.

Hắn quay lại, bốn mắt nhìn nhau, nó vội quay đi. "Oan gia ngõ hẹp thật rồi" nó nghĩ trong đầu

"Cô ta làm gì vậy chứ? Nhà cô ta đối diện nhà mình sao?" Hắn ta tự hỏi chính mình

TO BE CONTINUED

Written: by Nấm
Zingme: http://me.zing.vn/yurisoshi.hienlovely
Facebook:   https://www.facebook.com/supernam.1612?ref=tn_tnmn or https://www.facebook.com/anniewindy.kira?fref=ts